Tôi viết entry này nhân một buổi chiều lộng gió trò chuyện cùng em, một photographer chụp hình cưới đã có danh có tiếng.
Ngồi đối diện nhau, căn phòng họp trắng toát, lạnh buốt, tôi nhìn em và nhớ lần đầu gặp lại, cách đây gần 10 tháng, với cương vị là 1 wedding planner, so với giờ đã trưởng thành nhiều lắm, cả em và tôi. Cuộc chuyện trò tưởng formal mà hóa ra gần gũi và thú vị. Tôi thấy em thông minh và sâu sắc hơn những gì tôi ngầm nghĩ về em trước đây. Có thể một phần vì những câu chuyện ngày trước chỉ dừng lại bông đùa, phiếm phào, công việc, còn hôm nay tôi và em nói với nhau về nghề, về những cảm giác và cảm xúc của người trong cuộc.
Tôi hỏi em “Cảm giác khi chụp hình cưới khác với cảm giác khi chụp hình thời trang thế nào?”
Em đáp “Khác nhau ở cảm giác Ghen”
Tôi bật cười, nhưng lòng đang bồi hồi rung động vì câu đáp ấy. Tôi nói thầm với chính mình “Phải rồi, đúng, chính cảm giác ấy, chính là cái nguồn cơn mang đến những hỗn tạp và bùi ngùi lẫn lộn trong lòng mình, và tất cả những con người đang đứng trong cái nghề có liên quan đến ngày cưới của người khác”.
Tôi cũng như em, khi nhìn anh chị vui đùa cùng nhau trong từng thước hình, nhìn những cử chỉ thương yêu chăm sóc họ dành cho nhau, nhìn ngày vui của họ lóng lánh thiêng liêng có nụ cười và giọt nước mắt của bạt ngàn hạnh phúc, tôi thấy GHEN với niềm vui ấy.
Họ ở đây, và là trung tâm của ngày vui, là đôi uyên ương được chúc tụng thật nhiều. Còn tôi (và một vài người khác nữa), chúng tôi ở đây là vì công việc. Không dưng nghĩ như thế bạn sẽ thấy tủi thân và muốn rơi một giọt lệ ngay lập tức.
Tôi hỏi “Em làm gì để vượt qua nó? Hay cứ đắm chìm trong đó?”. “Em ghét cảm giác này và chọn cách đưa mình lên một tầm cao mới, nơi mà niềm kiêu hãnh cao hơn lòng đố kỵ con người, để nhận ra mình đang là một phần quan trọng của cuộc vui ấy, và nhận ra họ đang rất cần mình, dù có thể họ không bao giờ chịu phép nói ra”
Còn tôi, tôi lại chọn cho mình một cách nghĩ khác để dung hòa. Tôi nghĩ nụ cười hân hoan hạnh phúc mà họ đang có, nhiều phần lắm, là do mình tạo nên. Tình yêu không thể thăng hoa, và ngày hạnh phúc không thể vẹn toàn nếu thiếu đi những sợi dây tình cảm và một cốt truyện hài hòa. Tôi là cốt truyện ấy. Khi nghĩ vậy, tôi cũng thấy niềm kiêu hãnh của mình được xoa dịu.
Và tôi cũng chọn cách nâng niu niềm xúc động của mình. Từ đó đến giờ tôi đi dự không biết bao nhiêu đám cưới, nhưng giờ đây, ngay cả khi trở thành 1 wedding planner, tôi vẫn không ngăn được mình rơi lệ mỗi khi nhìn thấy anh chị cùng nhau bước lên sân khấu, chỉ cần nhìn cái nắm tay nồng nàn, ánh nhìn chan chứa yêu thương mà họ dành cho nhau, tôi luôn khóc (dù rất ít và rất nhanh). Đó là thứ cảm xúc không dễ gì có, và cũng không dễ gì lý giải được. Tôi nghĩ một phần tôi không thấy ghen tỵ thường tình nữa cũng nhờ có cảm giác này. Mà thật ra cũng hơi phức tạp, ngay chính trong cái lúc rưng rưng xúc động và xóa đi được cái nỗi tỵ hờn con người ấy, thì khoảnh khắc đó tôi lại thấy man mác chạnh lòng, không biết bao giờ bố mẹ mình mới cùng minh đứng cùng nhau trên sân khấu này, không biết bao giờ tôi mới tìm được bờ vai yên ấm cho mình. Thoảng qua, rất rất nhanh, nhưng là có!
Bạn bè thường chọc mình là “người buôn bán niềm hạnh phúc của người khác”, bông đùa vu vơ nhưng có ai biết tôi đau lòng khi nghe câu nói ấy. Hạnh phúc không phải là thứ có thể đem ra bán buôn, ngã giá. Đó là cái để được nâng niu và làm cho thăng hoa. Nếu bạn là một CD-CR tinh ý, bạn có thể nhận ra cái tình của wedding planner (hay của bất cứ người nào khác, tham gia vào lễ cưới của mình). Một lời cảm ơn, một cái hôn, một chiếc ôm chân tình có thể thay ngàn lời muốn nói. Và chỉ cần thế thôi, niềm hạnh phúc của bạn nhân đôi, mà niềm hạnh phúc của người làm nghề như tôi cũng bội phần.
Và dù bạn có tin hay không, thì đây cũng chính là tự thú dễ thương và rất đời của tôi!