Entry này hơi chùn, nói trước.
Là một người phụ nữ, chúng ta phải hiểu rất nhiều điều (và cũng chưa hiểu rất nhiều), đủ để biết trong một gia đình, nỗi cô đơn của người phụ nữ và người đàn ông khác nhau như thế nào. Phạm trù này quá trừu tượng để có thể diễn đạt ra thành hàng loạt những tính từ khác nhau. Vì thế mà tôi sẽ dùng một bài hát và một đoạn văn để nói.
Khi đàn ông nói họ cô đơn, thì sẽ là cô đơn trong niềm kiêu hãnh. Tôi nghe “Góc tối” của nhạc sỹ Nguyễn Hải Phong
Cho tôi đêm nay tôi không lạnh lùng
Cho tôi cơn say sương tận cùng
Cho tôi nơi đây là nhà
Cho tôi từng ngày trôi qua
Nghe như ai đi qua đây vài lần
Nghe như sương đêm rơi rơi thật gần
Nghe như mây đen ùa về
Nghe như ngày dài lê thê
Thì tưởng tượng ra cái lặng lẽ của một người đàn ông, lặng lẽ trong đêm mà kiêu hãnh lắm, vì có khi sau lưng anh ta vẫn là một gia đình. Và cô đơn nếu có chỉ là phút đi hoang.
Khi đàn bà cô đơn, trong tâm tưởng lại vẽ ra mộ bức tranh trừu tượng, không màu sắc, không bóng dáng, không định nghĩa được, và kèm theo đó là cảm giác trống trải lo lắng, cần được sẻ chia và vỗ về. Tôi đem vào đây một bài viết được đăng cách đây không lâu trên báo Phụ Nữ của tác giả Hoàng My.
“Tôi kết hôn khi còn khá trẻ. Cuộc sống gia đình bình bình, không quá túng thiếu, cũng chẳng dư dả để nghĩ tới những chuyện vĩ mô như biệt thự, đất dư để dành. Hai vợ chồng đều đi làm, bếp nhà thi thoảng cũng đỏ lửa. Thế nhưng cảm giác nhàn nhạt, trống trải dường như luôn hiện diện, cảm thấy người đang đồng hành cùng mình lúc xa lúc gần, đan xen bởi những khoảng cách, mà ngày xưa tôi từng tưởng đó chỉ là những “khoảng lặng” nhất thời.
Đó là khi vợ chồng vẫn ngủ chung giường, vẫn chu toàn trách nhiệm, nhưng hình như lại thuộc về hai thế giới khác nhau. Lòng chỉ còn lại nỗi thờ ơ khi người kia về muộn, khi thấy người kia như cũng chằng quan tâm mình.Và trong mỗi lần cãi cọ giận hờn, bỗng dưng thấy mình mệt mỏi đến độ chỉ muốn im lặng. Một khoảng trống tan hoang… hình như những nỗi buồn thì in đậm hơn những niềm vui thì phải, hay bởi bản thân nỗi buồn không thể xóa nhòa nếu không có sự nỗ lực từ cả hai phía? Chỉ biết càng ngày, khoảng trống giữa hai vợ chồng càng rộng, không sao lấp lại cho đầy!
Đôi lúc tôi tự an ủi, khoàng cách cũng giống như gia vị vậy, có khi sẽ giúp cuộc sống hôn nhân tốt hơn. Đã có những buổi sáng thức giấc.mỏi mệt, chán chường, la chồng mắng con, đá thúng đụng nia, cau có Rồi chồng cũng đi làm con vô nhà trẻ. Đường đến công ty một mình bỗng dưng thấy hối hận, thấy dạo này mình sao sao ấy, không làm chủ được cảm xúc thì phải. Mà chồng cũng tội quá, ráng nín nhịn vì biết mình cũng cực nhiều rồi, vì thế con nai vàng ngày nào mới hóa tháng sư tử như vậy.
Có những hôm ngồi sau lưng chồng lạnh lẽo, ơ hờ. Lại có những lúc bất chợt quàng tay ôm chồng thật chặt, thấy lòng mình rưng rưng thương cảm. Chồng mình cũng khổ lắm mà, đang yên sống đời độc thân vẫy vùng trong mớ bòng bong ước mơ hoài bão, thỏa chí tang bồng, giờ lương bổng phải nộp, có nguy cơ bị “thanh tra không báo trước” bất cứ lúc nào, phải lắng nghe đủ mọi lời càm ràm của vợ, nín nhịn nhiều sở thích cá nhân, vì chẳng có thời gian và cũng vì vợ hay than thở.
Bỗng nghĩ, nếu như cả vợ và chồng cùng buông xuôi, cùng mang cảm giác xa lạ, chẳng ai nghĩ về cái chung, thì chắc chắn đã không còn cái gọi là “gia đình” như hôm nay. May mắn thay, mỗi lần như thế đều có một người biết dẹp bỏ cái tôi để nhường nhịn đối phương, nên hôn nhân, dù đã bước qua giai đoạn “tuyệt vời” nhưng chưa đến mức phải quá độ vào tình trạng “tuyệt vọng”. Để sau đó, chúng tôi cố gắng gần nhau hơn, có trách nhiệm với con, với gia đình hơn một chút.
Các khoảng lặng đó vừa đáng sợ, vừa có sức hút kỳ lạ. Giống như một lúc nào đó, thèm co mình vào vò ốc riêng tư, vừa suy ngẫm, vừa giận hờn, vừa nhìn ngó ra bên ngoài vậy. Mỗi lần như vậy, vợ chồng chẳng nói chuyện nhiều với nhau, cảm giác y như đang ở trọ chung phòng, ăn ở quán đông nên phải ngồi chung bàn vậy.
Vẫn biết cuộc sống gia đình muôn màu muôn sắc, lúc thăng lúc trầm, quan trọng là “đối tác” có phải là người mình thực sự hài lòng, “cơ bản là tốt” hay không? Sống với nhau, trách nhiệm sẽ nặng nề hơn. Sẽ phài sống vì các con, vì một gia đình nhỏ êm ấm, chứ không phải chỉ vì bản thân. Không thể đơn giản thấy chán, thấy hết yêu là có thể chia xa. Cuộc sống vợ chồng ngoài tình còn có nghĩa. Cái nghĩa đó nắm níu, hàn gắn những ngăn cách mà cơm áo gạo tiền mang lại. Quan trọng là người trong cuộc có muốn mãi đắm mình trong những khoảng lặng không?”
Đọc xong thấy chùn, không phải vì lời lẽ bi ai oán trách gì mà vì tâm tưởng của người phụ nữ. Cũng là càm giác cô đơn, nhưng không lang thang ung dung tự tại được như của người đàn ông trong “góc tối” mà cứ bị kiềm hãm nén mình trong trách nhiệm, đắn đo và lo toan. Đàn ông cô đơn còn có nhiều giải tỏa, đàn bà cô đơn chả biết nói với ai.
Viết bài này mong các ông chồng hãy thương yêu vợ mình nhiều hơn, nâng niu cô ấy, chia sẻ và lắng nghe cô ấy nhiều hơn. Vì “Khoảng lặng” của phụ nữ khó chạm vào và thăm thẳm, có khi hơn đàn ông rất nhiều.