ANH THÍCH ĐÔI MÔI EM!
(tặng V & H)
Chúng ta là bạn. Nhưng lần đầu mình ngồi nói với nhau về chuyện hôn nhân của hai bạn là một buổi sáng đẹp trời thứ Bảy của tháng 10. Trước giờ tôi vẫn luôn cảm giác yên bình khi nhìn thấy tình yêu của hai bạn. Giờ tôi hiểu nhiều hơn về những ngày hai bạn yêu nhau, gắn bó nhau rồi quyết định cùng nhau chia sẻ cuộc đời này.
Nếu hỏi điều gì inspire tôi và nhóm làm việc của Confetti trong ngày cưới của hai bạn, thì đó chính là câu chuyện tình yêu, giản dị mà quyến luyến, chân thật vô cùng. Nếu bạn là một người không tin vào tình yêu, hay những thứ tương tự thì nếu có một điều ước, tôi ước bạn ngồi vào vị trí tôi lúc ấy, nghe câu chuyện tình yêu của hai người bạn này, nhanh thôi, bạn sẽ nhận ra mình đã sai.
Tôi đã bị câu chuyện tình ấy làm mềm lòng, họ yêu nhau đến từng centimet, chàng trai ấy đã nói rằng “Anh thích đôi môi em”. Không ai có thể nói ra được điều đó trừ phi họ đang yêu, và yêu lắm từng đường nét trên cơ thể người bạn gái của mình.
Tôi xin mạn phép mở rộng câu chuyện xung quanh câu nói ngọt ngào của bạn.
Tôi có người anh, lớn hơn vài tuổi, làm nghề địa ốc, hào hoa lắm. Anh săn đuổi người ta nhiều mà người ta săn đuổi anh cũng không ít. Lần gần nhất tôi gặp anh, cách đây chừng tháng, trong bộ suit bảnh bao lịch thiệp, nước hoa đắt tiền thơm nồng, vẫn xởi lởi, thích bông đủa như mọi hôm. Tay trong tay anh là một cô gái mới (nghĩa là khác với lần tôi gập trước đây), một gương mặt sáng, rạng ngời, với những đường nét gần như hoàn hảo theo chuẩn thông thường: môi mọng hồng chúm chím, mắt lá răm, trong veo, má hồng, mũi cao, trang điểm gọn gàng lộ rõ tay nghề của một chuyên gia, thân hình chuẩn, nõn nà, eo ót và đôi chân trong chiếc váy ôm dài tít tắp. Tôi cười bắt tay làm cô, nháy mắt bảo anh “Em xinh quá! Anh thật may mắn đấy!”… Tí sau, anh qua bàn tôi đang ngồi, kéo ghế tám dăm câu, nhân tiện tôi buột miệng hỏi “Em gái ấy xinh thật, em khen thật không đểu đâu. Mà này, một cô gái xinh đẹp hoàn hảo thế thì anh thích nhất ở cô ấy điểm nào thế?”. Anh cười hà hà trả lời “Anh chẳng biết nữa. Lâu dần thấy cũng bình thường. Cái gì cũng đẹp nên chẳng biết thích cái nào!”. Tôi không phân tích ẩn ý đằng sau câu nói ấy của anh, chỉ thấy gợn lăn tăn vài suy nghĩ trong cái đầu luôn manh nha làm việc của mình.
So sánh hai câu chuyện, tôi chợt nghĩ, có khi nào vì anh chàng đào hoa ấy không yêu, mà chỉ thích vẻ yêu kiều sóng sánh kia trong một thời gian ngắn, nên đối với anh những đường nét ấy không có gì lả ấn tượng, tất cả chỉ là một tổng thể hài hòa và xinh đẹp. Và đi gần tổng thể ấy anh thấy mình hãnh diện. Sự khác biệt lớn nhất có lẽ là ở tình yêu. Khi bạn đã yêu một người nào đó, bạn luôn tìm ra được điểm đáng yêu nơi người ấy. Dù đôi khi đó có là điểm không hoàn hảo đối với một số người, nhưng đối với bạn, nó có sức hấp dẫn lạ kỳ. Và Tình yêu khiến bạn luôn hãnh diện, tự hào khi nói ra điều đã hấp dẫn bạn nơi người mình yêu.
Có yêu nhau đến từng chi tiết, yêu và hiểu nhau thì mới có thể đúc kết được những điều như thế. Những đường nét bình thường chợt trở nên kiêu sa, lộng lẫy và đầy sự gợi cảm. Đó là bằng chứng kỳ diệu của tình yêu.
Chúc hai bạn hạnh phúc!